19.3
Trưa hôm qua, Tử Dạ và bé Liên đi tiền trạm ở Tây Ninh và ghé nhà Bảo. Ra về, cả hai đều buồn rười rượi. Mới một tuần xuất viện, Bảo đã rất thê thảm. Bảo nói với mình e ko thể viết được nữa vì cánh tay của e đã tê dại và bắt đầu không còn cảm giác. Xót xa quá! 29.3 sẽ xuống trường Nguyễn Trãi, trường cấp 3 của Bảo để phát động phong trào. Còn đến hơn 10 ngày, tình hình em sẽ thế nào?. Ko biết mình cầu mong Thượng Đế đưa em về để em ko đau đớn hay sẽ để em ở lại?; ko muốn thấy tình cảnh em lúc này; ko muốn làm gì hay sẽ làm thật nhanh? ko biết mình là kẻ vô tâm hay là người biết nghĩ cho người khác? ko biết mình có can đảm đối diện với mọi thứ? ko biết mình có thể can thiệp những điều tương tự ko? ko biết làm sao để nỗi ám ảnh về cái chết ko đến với mình, với mọi người,chỉ mong mọi thứ đừng đến hoặc đừng qua đi. Lại một đêm ko ngủ được rồi.
phải làm gì đây chị? Biết tình trạng Bảo như vậy sao em thấy buồn và bất lực quá...