Đêm qua, như nhiều đêm, tôi lại ngồi một mình trước màn hình máy tính với cốc cà phê nhỏ. Bạn hỏi tôi, tại sao lại cứ mò mẫm đêm hôm để xem mấy gã quần đùi áo số cách xa cả triệu dặm quần thảo trên sân?
Tôi chỉ mỉm cười.
Bạn sao hiểu được, cái khoảnh khắc tôi nín thở nhìn Xavi lặng lẽ băng lên, lốp bóng qua đầu Iker vào một đêm tháng tư. Cái khoảng khắc định rõ trong tôi một tình yêu mà sau này lan tỏa ra toàn huyết quản.
Bạn sao hiểu được, cái khoảnh khắc tôi đang ngồi thẫn thờ, đầu óc trống rỗng, tuyệt vọng đến tột độ chờ tiếng còi mãn cuộc để giải thoát mình khỏi cái màn hình mà suốt 90 phút chỉ mang lại những cơn đau thắt, thì bất chợt, Andres ra chân, kéo tất cả từ dưới sâu địa ngục lên tuốt thiên đường. Cái khoảnh khắc điên dại mà suốt đời tôi cũng không tin mình có thể lặp lại.
Bạn sao hiểu được, cái khoảng khắc tôi quệt vội những giọt nước mắt sau khi chứng kiến những người hùng gục ngã trước ngưỡng cửa định mệnh, và trước...núi lửa. Cái khoảnh khắc kéo tôi trở lại thực tại, và bảo với tôi rằng, cuộc đời là cả một chuỗi những thử thách khắc nghiệt, và đến một lúc nào đó, tôi cũng sẽ gục ngã mà thôi.
Bạn sao hiểu được, cái khoảnh khắc tôi bất giác đứng dậy vỗ tay trước hình ảnh người thuyền trưởng nắm chặt bàn tay hướng về ống kính, đôi mắt rực lửa sau thắng lợi ở trận chung kết C1 thứ 2 trong 3 năm. Cái khoảng khắc cho tôi biết rằng, việc gục ngã hay không không quan trọng, mà quan trọng là sau khi gục ngã, tôi sẽ nằm đó hay đứng dậy bước tiếp.
Và đêm qua, bạn tôi ơi...
Bạn sao hiểu được, cái khoảnh khắc tôi lặng đi khi trái bóng trôi qua giữa 2 chân Pinto...
Bạn sao hiểu được, cái khoảnh khắc tôi gần như bốc hỏa khi bóng từ đầu Alexis chạm cột dọc, rồi từ chân Andres đi chệch khung thành...
Bạn sao hiểu được, cái khoảnh khắc tôi muốn mình trở thành 1 tên mafia máu lạnh, để xử đẹp gã đồ tể thủ đô đã ngắm nghĩa kĩ càng trước khi đạp lên tay Leo hiền lành...
Bạn sao hiểu được, cái khoảnh khắc tôi vỡ òa khi mái đầu sư tử của người đội trưởng tung bay. Anh, sau giây phút hân hoan, đưa 2 nắm tay lên trời, gầm lên như muốn nói với đồng đội, với tất cả những người chung nhịp đập đỏ-xanh rằng "Chúng ta sẽ chiến thắng!!!"...
Bạn sao hiểu được, cái khoảnh khắc tôi mỉm cười, tay đấm vô thức vào không khí, khi trái tim dũng cảm Abi băng lên kết liễu những cố gắng yếu ớt cuối cùng của đối thủ. Khoảnh khắc mà dù tôi đang ngồi một mình giữa không gian tối đen, tĩnh mịch, tôi vẫn như cảm thấy tất cả những thanh âm ầm ào vang vọng, như được ngồi giữa những người anh em cùng chung dòng máu Barca, như được hòa vào dòng chảy của chiến thắng oai hùng ngay trên thánh địa của kẻ tử thù...
Bạn sao hiểu được, những khoảnh khắc ấy, những khoảnh khắc tạo nên cuộc đời tôi, những khoảnh khắc kéo tôi khỏi những mưu toan vụn vặt, để sống và hít thở cái không khí kì diệu, để chiêm nghiệm về những triết lí vượt ngoài khuôn khổ trái bóng tròn, để yêu, và để tin vào cái đẹp vẫn hiện hữu giữa những tính toán thô ráp và nghiệt ngã của vòng đời...
Vậy thì, đừng hỏi tôi nữa nhé. Ngồi xuống bên tôi, và cùng trải nghiệm. Trải nghiệm những khoảnh khắc mà chẳng cát bụi thời gian nào có thể làm chúng mờ nhòa, những khoảnh khắc thấm sâu vào từng giây trong cuộc sống của bạn, những khoảnh khắc, mà có khi, cả cuộc đời bạn ngưng đọng lại trong những tích tắc điên rồ ấy...